Vì lý do nào đấy mà chính bản thân tôi cũng không rõ tôi cho rằng giới phê bình điện ảnh Mỹ chẳng bao giờ cảm nhận được phim của Tarkovsky. Mỹ cảm của Tarkovsky là một thứ gì đó xa lạ với văn hóa Mỹ. Nhưng có lẽ tôi đã không đúng. Trên The New Yorker có bài điểm phim Hồ quang Nga của Anthony Lane về bộ phim Tấm gương của Tarkovsky. Bài điểm phim rất ngắn, chỉ vài nhận xét nhỏ về phim của Tarkovsky, nhưng có những nhận xét sắc đáng: "Với những đoạn phim xen kẽ giữa tuổi thơ và trưởng thành, những thay đổi trong bố cục và màu sắc, và những bộc phát đối nghịch căn bản giữa nước và lửa, kết quả thực sự sẽ phải là những điều không thể thấu hiểu, cũng giống như sự kiện vai người mẹ và người vợ của người kể chuyện cùng do một diễn viên đóng (Margarita Terekhova) dường như cùng một lúc tạo ra sự khó hiểu và có lý hoàn toàn. Những chi tiết nhỏ nhất (chú bé nói lắp, nếp gấp trang sách bị lật) bám chặt vào như cỏ may, và chúng ta chỉ còn kinh ngạc liệu có đạo diễn nào đã đào sâu vào nỗi buồn sâu thẳm về quá khứ một cách giản dị và chân thật đến như vậy".
No comments:
Post a Comment