Tích xưa
Jorge Luis Borges
Jorge Luis Borges
Cain và Abel lại gặp nhau sau cái chết của Abel. Họ đi trong sa mạc, và họ trông thấy nhau từ xa, vì cả hai người đều rất cao. Hai anh em ngồi xuống đất, nhóm lửa và ăn. Họ ngồi im lặng, như những người kiệt lực làm khi trời bắt đầu chạng vạng đến lúc sẩm tối. Trên bầu trời, một vì sao lấp lánh, mặc dù nó vẫn chưa được đặt tên. Trong ánh lửa, Cain thấy trán Abel thủng vết một hòn đá, anh làm rớt miếng bánh định đưa vào miệng, và xin người em mình tha thứ.
"Là anh đã giết em hay em đã giết anh?" Abel trả lời. "Em không nhớ gì nữa; chúng ta lại cùng nhau ở đây, như là trước kia."
"Giờ anh biết là em đã tha thứ cho anh thật rồi," Cain nói, "bởi vì quên đi là tha thứ. Anh cũng sẽ cố gắng quên đi."
"Vâng", Abel trả lời chậm rãi. "Tội lỗi sẽ kéo dài mãi nếu còn ăn năn."
(Đông A dịch từ bản dịch tiếng Anh của Andrew Hurley)
Rat cam on vi da giup toi co duoc nhung dong nay. Cach day gan 30 nam, mot ong ban gia cua toi la ong Diem Chau Pham Van Rao, da dich cho, hien toi chua tim ra. Chac chan la dang o trong giay to con o Viet Nam.
ReplyDeleteOng vua moi qua doi.
Xin duoc chuyen ve blog cua minh
ReplyDeleteTrầm mặc quá! Cho tôi xin bản dịch này về blog nha bạn?
ReplyDeletecho tôi xin bản dịch này nhé
ReplyDeleteForget killing. Forget who killed. Forget and Forgive...
ReplyDeleteNguyen Gia Tri's painting is never nonsense. Why do we have to accept whatever Phạm Trần Lê wrote is right??
http://tiasang.com.vn/Default.aspx?tabid=62&CategoryID=41&News=4161
Do you miss "Vũ Hoàng Chương"?
Tuyết phủ đêm nay một góc giường
Nằm nghe quanh chiếu rộn tang thương
Ta say gọi ngã vầng trăng huyết
Khanh của Hoàng ơi! lửa bốn phương...
Một vầng trăng huyết
Rụng đỏ kinh kỳ
Rượu thơ dừng gót lưu ly
Sớm, nổi mây thành cố quận
Chiều, lên khỏi ải biên thùy
Nửa giấc chiêm bao tuổi vàng Nghiêu Thuấn
Ta nằm nghe đời xuống bước suy vi
http://donga01.blogspot.com/2010/12/trang-huyet.html
Hope you don't mind about the joke of the FabFour. SweetPotatova enjoys Mk for sure, and Nhilinh's too
ReplyDeleteTo Cain and Abel: Why don't forget and forgive when you're still alive?
ReplyDeleteWe never have enough time but we always have time.
ReplyDelete