tag:blogger.com,1999:blog-4442505517061035563.post397757729549602442..comments2024-03-28T06:41:05.457-07:00Comments on Đông A I: Bài thơ cảm tác đi sứ về của Trần PhùĐông Ahttp://www.blogger.com/profile/13759535619616322332noreply@blogger.comBlogger4125tag:blogger.com,1999:blog-4442505517061035563.post-72008240043419928662024-03-28T06:41:05.457-07:002024-03-28T06:41:05.457-07:00Vả lại, có vẻ tác giả bài viết còn cố tình dịch sa...Vả lại, có vẻ tác giả bài viết còn cố tình dịch sai nghĩa hai câu đầu bài thơ. Ra đều như việc Trần Phù đến Giao Châu là bất đắc dĩ, không có ý xấu, ngược lại bị vua tôi nhà Trần bắt nạt. Vậy thực hư là thế nào? <br /><br />Thiếu niên ngẫu thử thỉnh trường anh<br />Mệnh lạc Nam Châu nhất vũ khinh<br /><br />"Trường anh" không phải là dải lụa làm quan, mà là chỉ Tích Chung Quân xin dải lụa dài xung phong đi bắt vua Nam Việt. Hình ảnh này cũng xuất hiện trong Tống thượng thư Sài Trang Khanh xuất sứ An Nam (tức Sài Thung 柴椿), ngữ khí hết sức khảng khái. Lại còn dùng động từ "thỉnh" (xin), chứ ko phải là "lãnh" (nhận). Ý nói Trần Phù tuổi thiếu niên ngạo mạn, có chí xin vua đi sứ "hạch tội" đám quan quân An Nam dám bố láo với Thiên Triều.<br /><br />Tương tự, đặt trong ngữ cảnh thì "nhất vũ khinh" cũng ko có ý than thở "thân em như dải lụa đào..." chi sất! Mà là coi tính mạng "nhẹ tự lông hồng" như nam tử Hán sẵn sàng xông pha đón nhận cái chết mới đúng! <br /><br />Tóm cái váy lại là một thằng trẻ trâu hếch mặt lên giời, đòi "bắt trói vua Nam" về chầu thiên tử, cuối cùng bị chèn ép đến sợ mất mật, nghe tiếng trống trận thì bạc cả tóc, vớt được cái mạng quèn về đến thiên triều hẵng còn ăn ko ngon ngủ ko yên. Có gì đáng để mà thương cảm với chê trách nhà Trần hả ông chủ thớt? Anonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4442505517061035563.post-22253625300359193622024-03-28T04:26:46.147-07:002024-03-28T04:26:46.147-07:00Lắm chuyện, thế cái lúc quân Mông chặt đầu xứ thần...Lắm chuyện, thế cái lúc quân Mông chặt đầu xứ thần, chinh phạt đến đâu thì giết chóc từ quan quân đến dân lính các nước không chịu thuần phục đến đó một cách khốc hãi và man rợ thì Trần Phù kia có thấy khiếp sợ ko? Hai nước có xích mích, ngoại giao căng thẳng, nhà ngoại giao luôn trong trạng thái "khiêu vũ giữa bầy sói" là chuyện thường tình. Ko lẽ nó đến cửa nhà mình "uốn lưỡi cú diều sỉ mắng triều đình, đem thân dê chó bắt nạt tể phụ" mình cũng phải cung dưỡng nó thoải mái như ở nhà hay sao?! Đúng là đã ăn cướp lại còn la làng! Anonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4442505517061035563.post-65981547153347076852008-07-29T01:29:00.000-07:002008-07-29T01:29:00.000-07:00"Tôi cho rằng những việc tán dương như thế là biểu..."Tôi cho rằng những việc tán dương như thế là biểu hiện rất rõ của tinh thần nhược tiểu, một hả hê của nước bé trước những vụn vặt, nhỏ nhoi không đáng quan tâm".<br />Rất đúng. Nhưng e rằng sẽ ko làm hả hê được số đông. Tâm lý nhược tiểu khó gột rửa. <br />Blog thật thú vị.Phong Tnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4442505517061035563.post-65741691707979237162008-07-23T01:56:00.000-07:002008-07-23T01:56:00.000-07:00Đồng nhất với cao kiến của bác.Đồng nhất với cao kiến của bác.Thạch Sanhnoreply@blogger.com